May mà có…

Ngày xửa ngày xưa, có một con hổ đi kiếm mồi. Nó đến nhà một đôi vơ chồng trẻ nọ đúng vào lúc họ đang ân ái với nhau. Hổ ta tò mò nấp ở ngoài nghe ngóng xem họ nói chuyện gì, rồi mới tính chuyện vào ăn thịt.
Trong lúc ái ân, để thử lòng dũng cảm cũng như say đắm của chồng, vợ hỏi chồng :- Nếu bây giờ có một con hổ vào đây thì mình có sợ không?
Anh chồng đang lúc đam mê nói :- Sợ cái con C…ặ….c.
Chồng lại hỏi vợ :-Thế mình có sợ hổ nó vào đây không?
Chị vợ cũng đang say đắm nên quên hết mọi thứ trên đời, kể cả hổ, chị ta đáp :-C…ặ…..c. còn chả sợ nữa là hổ.
Hổ ta nghe thấy rất là ngạc nhiên. Nó tự nhủ : Con C…ặ…c… là con gì mà gớm ghiếc hơn cả mình? Nó định bụng sẽ vẫn vào ăn thịt đôi vợ chồng nọ, những rồi lại trần trừ không dám vào, và cuối cùng nó quyết định bỏ đi để tìm hiểu xem đó là con gì.Trên đường đi nó gặp một bà già. Bà già nhìn thấy hổ thì sợ hãi vô cùng, toan bỏ chạy nhưng cuống quá ngã lăn quay.
Hổ đi đến và nói :- Bà đừng sợ. Tôi sẽ không ăn thịt bà nếu bà nói cho tôi biết con C…ặ…c… là con gì mà nó đáng sợ hơn cả tôi thế?
Bà già nhanh trí hiểu ra vấn đề, liền trả lời :- Ối trời ơi, ông ấy ghớm ghiếc lắm, đáng sợ hơn ông nhiều.Rồi bà vén váy lên, chỉ vào cái ấy của mình và nói tiếp :- Đây ông xem, ông ấy cắn tôi cách đây 30 năm mà đến nay vết cắn vẫn chưa lành
Hổ nhìn vào “vết cắn” thấy quả là đáng sợ. Nó vô cùng kinh hãi và lập tức phóng thật nhanh vào rừng. Thế là con C…ặ…c… đã cứu sống được 3 mạng người.